过 guò 永 yǒng 宁 níng 寺 sì - - 周 zhōu 志 zhì 蕙 huì
已 yǐ 背 bèi 荒 huāng 南 nán 过 guò 永 yǒng 宁 níng , , 犯 fàn 寒 hán 呵 ā 手 shǒu 捉 zhuō 枯 kū 藤 téng 。 。
雪 xuě 如 rú 镜 jìng 底 dǐ 颔 hàn 丝 sī 白 bái , , 山 shān 学 xué 谁 shuí 家 jiā 眉 méi 黛 dài 青 qīng 。 。
射 shè 影 yǐng 风 fēng 光 guāng 知 zhī 脱 tuō 离 lí , , 伐 fá 冰 bīng 门 mén 巷 xiàng 觉 jué 添 tiān 增 zēng 。 。
故 gù 人 rén 不 bù 用 yòng 惊 jīng 风 fēng 帽 mào , , 我 wǒ 是 shì 前 qián 身 shēn 卧 wò 像 xiàng 僧 sēng 。 。
过永宁寺。清代。周志蕙。已背荒南过永宁,犯寒呵手捉枯藤。 雪如镜底颔丝白,山学谁家眉黛青。 射影风光知脱离,伐冰门巷觉添增。 故人不用惊风帽,我是前身卧像僧。