普 pǔ 通 tōng 禅 chán 寺 sì 其 qí 一 yī - - 释 shì 德 dé 惠 huì
古 gǔ 寺 sì 何 hé 年 nián 有 yǒu , , 巍 wēi 峨 é 入 rù 杳 yǎo 冥 míng 。 。
水 shuǐ 如 rú 僧 sēng 眼 yǎn 碧 bì , , 山 shān 作 zuò 佛 fó 头 tóu 青 qīng 。 。
瓦 wǎ 砾 lì 皆 jiē 能 néng 说 shuō , , 虚 xū 空 kōng 亦 yì 解 jiě 听 tīng 。 。
道 dào 人 rén 心 xīn 已 yǐ 死 sǐ , , 窗 chuāng 下 xià 卷 juǎn 残 cán 经 jīng 。 。
普通禅寺 其一。宋代。释德惠。古寺何年有,巍峨入杳冥。 水如僧眼碧,山作佛头青。 瓦砾皆能说,虚空亦解听。 道人心已死,窗下卷残经。