寓 yù 龙 lóng 峰 fēng 遣 qiǎn 兴 xìng - - 释 shì 绍 shào 嵩 sōng
可 kě 要 yào 栖 qī 身 shēn 向 xiàng 薜 bì 萝 luó , , 闲 xián 门 mén 空 kōng 掩 yǎn 半 bàn 庭 tíng 莎 shā 。 。
天 tiān 寒 hán 日 rì 暮 mù 游 yóu 人 rén 少 shǎo , , 花 huā 落 luò 僧 sēng 禅 chán 覆 fù 地 dì 多 duō 。 。
六 liù 尺 chǐ 屏 píng 风 fēng 遮 zhē 宴 yàn 坐 zuò , , 数 shù 椽 chuán 月 yuè 屋 wū 爱 ài 岩 yán 阿 ā 。 。
我 wǒ 今 jīn 客 kè 气 qì 浑 hún 消 xiāo 尽 jǐn , , 无 wú 奈 nài 千 qiān 茎 jīng 鬓 bìn 雪 xuě 何 hé 。 。
寓龙峰遣兴。宋代。释绍嵩。可要栖身向薜萝,闲门空掩半庭莎。 天寒日暮游人少,花落僧禅覆地多。 六尺屏风遮宴坐,数椽月屋爱岩阿。 我今客气浑消尽,无奈千茎鬓雪何。