颂 sòng 古 gǔ 六 liù 十 shí 二 èr 首 shǒu 其 qí 五 wǔ 十 shí 六 liù - - 释 shì 清 qīng 远 yuǎn
出 chū 得 dé 出 chū 不 bù 得 dé , , 初 chū 不 bù 离 lí 是 shì 定 dìng 。 。
圣 shèng 者 zhě 起 qǐ 凡 fán 情 qíng , , 凡 fán 人 rén 而 ér 乃 nǎi 圣 shèng 。 。
倒 dào 用 yòng 与 yǔ 横 héng 拈 niān , , 扶 fú 邪 xié 及 jí 显 xiǎn 正 zhèng 。 。
春 chūn 雨 yǔ 春 chūn 风 fēng 竹 zhú 户 hù 凉 liáng , , 落 luò 花 huā 啼 tí 鸟 niǎo 千 qiān 峰 fēng 静 jìng 。 。
颂古六十二首 其五十六。宋代。释清远。出得出不得,初不离是定。 圣者起凡情,凡人而乃圣。 倒用与横拈,扶邪及显正。 春雨春风竹户凉,落花啼鸟千峰静。