观 guān 音 yīn 像 xiàng 赞 zàn 二 èr 首 shǒu 其 qí 一 yī - - 释 shì 清 qīng 远 yuǎn
旷 kuàng 大 dà 劫 jié 来 lái 离 lí 众 zhòng 苦 kǔ , , 心 xīn 心 xīn 永 yǒng 断 duàn 诸 zhū 分 fēn 别 bié 。 。
闻 wén 处 chù 真 zhēn 闻 wén 实 shí 不 bù 闻 wén , , 说 shuō 时 shí 虽 suī 说 shuō 常 cháng 无 wú 说 shuō 。 。
法 fǎ 身 shēn 普 pǔ 现 xiàn 凡 fán 圣 shèng 等 děng , , 耳 ěr 根 gēn 采 cǎi 听 tīng 音 yīn 声 shēng 绝 jué 。 。
娑 suō 婆 pó 最 zuì 有 yǒu 大 dà 因 yīn 缘 yuán , , 一 yī 念 niàn 清 qīng 凉 liáng 除 chú 恼 nǎo 热 rè 。 。
观音像赞二首 其一。宋代。释清远。旷大劫来离众苦,心心永断诸分别。 闻处真闻实不闻,说时虽说常无说。 法身普现凡圣等,耳根采听音声绝。 娑婆最有大因缘,一念清凉除恼热。