偈 jì 颂 sòng 一 yī 一 yī 二 èr 首 shǒu 其 qí 一 yī 百 bǎi 六 liù - - 释 shì 清 qīng 远 yuǎn
未 wèi 达 dá 境 jìng 惟 wéi 心 xīn , , 起 qǐ 种 zhǒng 种 zhǒng 分 fēn 别 bié 。 。
达 dá 境 jìng 唯 wéi 心 xīn 已 yǐ , , 分 fēn 别 bié 即 jí 不 bù 生 shēng 。 。
分 fēn 别 bié 既 jì 不 bù 生 shēng , , 便 biàn 舍 shě 外 wài 尘 chén 相 xiāng 。 。
偈颂一一二首 其一百六。宋代。释清远。未达境惟心,起种种分别。 达境唯心已,分别即不生。 分别既不生,便舍外尘相。