送 sòng 晓 xiǎo 公 gōng 归 guī 庭 tíng 山 shān - - 孟 mèng 郊 jiāo
庭 tíng 山 shān 何 hé 崎 qí 岖 qū , , 寺 sì 路 lù 缘 yuán 翠 cuì 微 wēi 。 。
秋 qiū 霁 jì 山 shān 尽 jǐn 出 chū , , 日 rì 落 luò 人 rén 独 dú 归 guī 。 。
云 yún 生 shēng 高 gāo 高 gāo 步 bù , , 泉 quán 洒 sǎ 田 tián 田 tián 衣 yī 。 。
枯 kū 巢 cháo 无 wú 还 hái 羽 yǔ , , 新 xīn 木 mù 有 yǒu 争 zhēng 飞 fēi 。 。
兹 zī 焉 yān 不 bù 可 kě 继 jì , , 梦 mèng 寐 mèi 空 kōng 清 qīng 辉 huī 。 。
送晓公归庭山。唐代。孟郊。庭山何崎岖,寺路缘翠微。 秋霁山尽出,日落人独归。 云生高高步,泉洒田田衣。 枯巢无还羽,新木有争飞。 兹焉不可继,梦寐空清辉。