观 guān 音 yīn 诗 shī 其 qí 十 shí - - 释 shì 契 qì 适 shì
觉 jué 源 yuán 非 fēi 有 yǒu 等 děng 差 chà 心 xīn , , 物 wù 性 xìng 陶 táo 溶 róng 逐 zhú 浅 qiǎn 深 shēn 。 。
昏 hūn 惑 huò 道 dào 中 zhōng 瞻 zhān 月 yuè 角 jiǎo , , 辨 biàn 才 cái 门 mén 里 lǐ 听 tīng 潮 cháo 音 yīn 。 。
彩 cǎi 云 yún 轻 qīng 罩 zhào 山 shān 辉 huī 玉 yù , , 花 huā 雨 yǔ 斜 xié 飞 fēi 地 dì 涌 yǒng 金 jīn 。 。
终 zhōng 拟 nǐ 龙 lóng 绡 xiāo 图 tú 画 huà 看 kàn , , 供 gōng 承 chéng 香 xiāng 火 huǒ 老 lǎo 东 dōng 林 lín 。 。
观音诗 其十。宋代。释契适。觉源非有等差心,物性陶溶逐浅深。 昏惑道中瞻月角,辨才门里听潮音。 彩云轻罩山辉玉,花雨斜飞地涌金。 终拟龙绡图画看,供承香火老东林。