偈 jì 十 shí 九 jiǔ 首 shǒu 其 qí 二 èr - - 释 shì 守 shǒu 卓 zhuō
四 sì 维 wéi 风 fēng 景 jǐng 寥 liáo 寥 liáo , , 极 jí 目 mù 晴 qíng 空 kōng 廓 kuò 落 luò 。 。
孰 shú 为 wèi 好 hǎo 丑 chǒu 是 shì 非 fēi , , 何 hé 用 yòng 识 shí 情 qíng 卜 bo 度 dù 。 。
石 shí 火 huǒ 迸 bèng 光 guāng , , 清 qīng 秋 qiū 一 yī 鹗 è 。 。
言 yán 前 qián 得 dé 旨 zhǐ 已 yǐ 周 zhōu 遮 zhē , , 句 jù 后 hòu 无 wú 踪 zōng 徒 tú 摸 mō 索 suǒ 。 。
扎 zhā 著 zhe 不 bù 行 xíng , , 秦 qín 时 shí ? lì 轹 。 。
偈十九首 其二。宋代。释守卓。四维风景寥寥,极目晴空廓落。 孰为好丑是非,何用识情卜度。 石火迸光,清秋一鹗。 言前得旨已周遮,句后无踪徒摸索。 扎著不行,秦时?轹。