颂 sòng 古 gǔ 四 sì 十 shí 首 shǒu 其 qí 十 shí 一 yī - - 释 shì 守 shǒu 珣 xún
倚 yǐ 灶 zào 为 wèi 灵 líng 自 zì 不 bù 灵 líng , , 灵 líng 踪 zōng 断 duàn 处 chù 一 yī 堆 duī 尘 chén 。 。
野 yě 老 lǎo 不 bù 来 lái 敲 qiāo 祭 jì 鼓 gǔ , , 打 dǎ 正 zhèng 因 yīn 邪 xié 别 bié 是 shì 春 chūn 。 。
颂古四十首 其十一。宋代。释守珣。倚灶为灵自不灵,灵踪断处一堆尘。 野老不来敲祭鼓,打正因邪别是春。