颂 sòng 古 gǔ 五 wǔ 十 shí 七 qī 首 shǒu 其 qí 二 èr 十 shí 一 yī - - 释 shì 道 dào 昌 chāng
出 chū 头 tóu 露 lù 角 jiǎo , , 指 zhǐ 点 diǎn 方 fāng 见 jiàn 。 。
见 jiàn 处 chù 不 bù 留 liú , , 分 fēn 定 dìng 针 zhēn 线 xiàn 。 。
下 xià 床 chuáng 扭 niǔ 住 zhù 才 cái 拟 nǐ 议 yì , , 拓 tà 开 kāi 一 yī 掌 zhǎng 佛 fó 法 fǎ 意 yì 。 。
脊 jǐ 背 bèi 汗 hàn 流 liú 唤 huàn 得 dé 回 huí , , 白 bái 莲 lián 花 huā 向 xiàng 半 bàn 天 tiān 开 kāi 。 。
颂古五十七首 其二十一。宋代。释道昌。出头露角,指点方见。 见处不留,分定针线。 下床扭住才拟议,拓开一掌佛法意。 脊背汗流唤得回,白莲花向半天开。