老 lǎo 僧 sēng 慧 huì 因 yīn 唱 chàng 尽 jǐn 衣 yī 钵 bō 欲 yù 舍 shě 身 shēn 火 huǒ 化 huà 二 èr 偈 jì 诫 jiè 之 zhī 其 qí 二 èr - - 释 shì 怀 huái 深 shēn
好 hǎo 死 sǐ 何 hé 如 rú 且 qiě 恶 è 活 huó , , 随 suí 缘 yuán 随 suí 分 fēn 傍 bàng 岩 yán 隈 wēi 。 。
直 zhí 饶 ráo 野 yě 火 huǒ 烧 shāo 残 cán 后 hòu , , 依 yī 旧 jiù 春 chūn 风 fēng 吹 chuī 出 chū 来 lái 。 。
老僧慧因唱尽衣钵欲舍身火化二偈诫之 其二。宋代。释怀深。好死何如且恶活,随缘随分傍岩隈。 直饶野火烧残后,依旧春风吹出来。