老 lǎo 僧 sēng 慧 huì 因 yīn 唱 chàng 尽 jǐn 衣 yī 钵 bō 欲 yù 舍 shě 身 shēn 火 huǒ 化 huà 二 èr 偈 jì 诫 jiè 之 zhī 其 qí 一 yī - - 释 shì 怀 huái 深 shēn
衣 yī 钵 bō 老 lǎo 来 lái 都 dōu 唱 chàng 却 què , , 赤 chì 条 tiáo 条 tiáo 地 dì 更 gèng 身 shēn 安 ān 。 。
但 dàn 教 jiào 留 liú 得 dé 娘 niáng 生 shēng 裤 kù , , 雪 xuě 打 dǎ 风 fēng 吹 chuī 不 bù 解 jiě 寒 hán 。 。
老僧慧因唱尽衣钵欲舍身火化二偈诫之 其一。宋代。释怀深。衣钵老来都唱却,赤条条地更身安。 但教留得娘生裤,雪打风吹不解寒。