安 ān 禅 chán 者 zhě 为 wèi 思 sī 溪 xī 国 guó 觉 jué 专 zhuān 使 shǐ 远 yuǎn 至 zhì 国 guó 清 qīng 以 yǐ 偈 jì 却 què 之 zhī - - 释 shì 怀 huái 深 shēn
丰 fēng 干 gàn 端 duān 是 shì 饶 ráo 舌 shé 汉 hàn , , 引 yǐn 惹 rě 闾 lǘ 丘 qiū 特 tè 特 tè 来 lái 。 。
累 lěi 及 jí 寒 hán 山 shān 无 wú 雪 xuě 处 chù , , 岩 yán 门 mén 从 cóng 此 cǐ 不 bù 应 yīng 开 kāi 。 。
安禅者为思溪国觉专使远至国清以偈却之。宋代。释怀深。丰干端是饶舌汉,引惹闾丘特特来。 累及寒山无雪处,岩门从此不应开。