花 huā 光 guāng 十 shí 梅 méi 高 gāo 下 xià 随 suí 宜 yí - - 释 shì 师 shī 范 fàn
树 shù 有 yǒu 高 gāo 低 dī 枝 zhī 短 duǎn 长 cháng , , 花 huā 开 kāi 随 suí 处 chù 恰 qià 相 xiāng 当 dāng 。 。
都 dōu 缘 yuán 妙 miào 得 dé 毫 háo 端 duān 趣 qù , , 竖 shù 抹 mǒ 横 héng 拖 tuō 总 zǒng 不 bù 妨 fáng 。 。
花光十梅 高下随宜。宋代。释师范。树有高低枝短长,花开随处恰相当。 都缘妙得毫端趣,竖抹横拖总不妨。