挽 wǎn 周 zhōu 彦 yàn 良 liáng - - 释 shì 斯 sī 植 zhí
白 bái 首 shǒu 功 gōng 成 chéng 未 wèi 十 shí 年 nián , , 寡 guǎ 妻 qī 相 xiāng 吊 diào 泣 qì 江 jiāng 干 gān 。 。
诗 shī 名 míng 似 shì 水 shuǐ 声 shēng 还 hái 远 yuǎn , , 世 shì 事 shì 如 rú 云 yún 梦 mèng 已 yǐ 残 cán 。 。
杨 yáng 柳 liǔ 满 mǎn 堤 dī 人 rén 去 qù 后 hòu , , 海 hǎi 棠 táng 深 shēn 巷 xiàng 雨 yǔ 初 chū 乾 gān 。 。
东 dōng 风 fēng 忽 hū 起 qǐ 青 qīng 山 shān 泪 lèi , , 虽 suī 有 yǒu 君 jūn 书 shū 不 bù 忍 rěn 看 kàn 。 。
挽周彦良。宋代。释斯植。白首功成未十年,寡妻相吊泣江干。 诗名似水声还远,世事如云梦已残。 杨柳满堤人去后,海棠深巷雨初乾。 东风忽起青山泪,虽有君书不忍看。