山 shān 居 jū 诗 shī 其 qí 四 sì 十 shí 二 èr - - 释 shì 延 yán 寿 shòu
千 qiān 途 tú 尽 jǐn 向 xiàng 空 kōng 源 yuán 出 chū , , 万 wàn 景 jǐng 终 zhōng 归 guī 一 yí 路 lù 通 tōng 。 。
忽 hū 尔 ěr 有 yǒu 心 xīn 成 chéng 大 dà 患 huàn , , 坦 tǎn 然 rán 无 wú 事 shì 却 què 全 quán 功 gōng 。 。
春 chūn 开 kāi 小 xiǎo 岫 xiù 调 diào 新 xīn 绿 lǜ , , 水 shuǐ 漾 yàng 漂 piào 霞 xiá 蘸 zhàn 晚 wǎn 红 hóng 。 。
莫 mò 道 dào 境 jìng 缘 yuán 能 néng 幻 huàn 惑 huò , , 达 dá 来 lái 何 hé 处 chǔ 不 bù 消 xiāo 融 róng 。 。
山居诗 其四十二。宋代。释延寿。千途尽向空源出,万景终归一路通。 忽尔有心成大患,坦然无事却全功。 春开小岫调新绿,水漾漂霞蘸晚红。 莫道境缘能幻惑,达来何处不消融。