山 shān 居 jū 诗 shī 其 qí 二 èr 十 shí - - 释 shì 延 yán 寿 shòu
自 zì 甘 gān 疏 shū 拙 zhuō 懒 lǎn 经 jīng 营 yíng , , 大 dà 道 dào 从 cóng 来 lái 戒 jiè 满 mǎn 盈 yíng 。 。
但 dàn 起 qǐ 贪 tān 心 xīn 迷 mí 有 yǒu 限 xiàn , , 谁 shuí 能 néng 触 chù 目 mù 悟 wù 无 wú 生 shēng 。 。
云 yún 融 róng 远 yuǎn 景 jǐng 危 wēi 峰 fēng 小 xiǎo , , 风 fēng 戛 jiá 寒 hán 溪 xī 野 yě 艇 tǐng 横 héng 。 。
禅 chán 后 hòu 不 bù 妨 fáng 敷 fū 六 liù 义 yì , , 祇 qí 图 tú 歌 gē 出 chū 野 yě 人 rén 情 qíng 。 。
山居诗 其二十。宋代。释延寿。自甘疏拙懒经营,大道从来戒满盈。 但起贪心迷有限,谁能触目悟无生。 云融远景危峰小,风戛寒溪野艇横。 禅后不妨敷六义,祇图歌出野人情。