为 wèi 姬 jī 人 rén 自 zì 伤 shāng 诗 shī - - 王 wáng 僧 sēng 孺 rú
自 zì 知 zhī 心 xīn 里 lǐ 恨 hèn , , 还 hái 向 xiàng 影 yǐng 中 zhōng 羞 xiū 。 。
回 huí 持 chí 昔 xī 慊 qiàn 慊 qiàn , , 变 biàn 作 zuò 今 jīn 悠 yōu 悠 yōu 。 。
还 hái 君 jūn 与 yǔ 妾 qiè 扇 shàn , , 归 guī 妾 qiè 奉 fèng 君 jūn 裘 qiú 。 。
弦 xián 断 duàn 犹 yóu 可 kě 续 xù , , 心 xīn 去 qù 最 zuì 难 nán 留 liú 。 。
为姬人自伤诗。南北朝。王僧孺。自知心里恨,还向影中羞。 回持昔慊慊,变作今悠悠。 还君与妾扇,归妾奉君裘。 弦断犹可续,心去最难留。