拟 nǐ 古 gǔ 仍 réng 古 gǔ 韵 yùn 其 qí 十 shí 四 sì - - 魏 wèi 学 xué 洢 yī
化 huà 久 jiǔ 谁 shuí 复 fù 戚 qī , , 年 nián 少 shào 相 xiāng 与 yǔ 亲 qīn 。 。
灼 zhuó 灼 zhuó 艳 yàn 繁 fán 华 huá , , 弃 qì 捐 juān 归 guī 荒 huāng 坟 fén 。 。
骸 hái 骼 gé 变 biàn 旅 lǚ 谷 gǔ , , 樵 qiáo 竖 shù 摧 cuī 为 wèi 薪 xīn 。 。
所 suǒ 幸 xìng 身 shēn 既 jì 死 sǐ , , 不 bù 更 gēng 愁 chóu 杀 shā 人 rén 。 。
感 gǎn 此 cǐ 凋 diāo 朱 zhū 颜 yán , , 怊 chāo 怅 chàng 悲 bēi 前 qián 因 yīn 。 。
拟古仍古韵 其十四。明代。魏学洢。化久谁复戚,年少相与亲。 灼灼艳繁华,弃捐归荒坟。 骸骼变旅谷,樵竖摧为薪。 所幸身既死,不更愁杀人。 感此凋朱颜,怊怅悲前因。