题 tí 庐 lú 山 shān 上 shàng 化 huà 成 chéng 寺 sì - - 李 lǐ 含 hán 章 zhāng
楼 lóu 台 tái 高 gāo 耸 sǒng 入 rù 中 zhōng 天 tiān , , 压 yā 破 pò 寒 hán 山 shān 数 shù 亩 mǔ 烟 yān 。 。
永 yǒng 日 rì 松 sōng 栏 lán 幽 yōu 鸟 niǎo 语 yǔ , , 半 bàn 空 kōng 岩 yán 石 shí 老 lǎo 僧 sēng 禅 chán 。 。
窗 chuāng 临 lín 樛 jiū 木 mù 排 pái 深 shēn 涧 jiàn , , 檐 yán 拂 fú 长 zhǎng 萝 luó 下 xià 翠 cuì 颠 diān 。 。
野 yě 客 kè 每 měi 来 lái 何 hé 所 suǒ 得 de , , 一 yī 声 shēng 秋 qiū 磬 qìng 似 shì 相 xiāng 便 biàn 。 。
题庐山上化成寺。宋代。李含章。楼台高耸入中天,压破寒山数亩烟。 永日松栏幽鸟语,半空岩石老僧禅。 窗临樛木排深涧,檐拂长萝下翠颠。 野客每来何所得,一声秋磬似相便。