玉 yù 汝 rǔ 行 xíng 颇 pō 遽 jù 以 yǐ 诗 shī 留 liú 之 zhī - - 赵 zhào 蕃 fān
云 yún 物 wù 荒 huāng 荒 huāng 苦 kǔ 未 wèi 晴 qíng , , 客 kè 程 chéng 惨 cǎn 惨 cǎn 易 yì 成 chéng 惊 jīng 。 。
家 jiā 贫 pín 纵 zòng 乏 fá 淹 yān 留 liú 具 jù , , 意 yì 合 hé 能 néng 忘 wàng 赋 fù 咏 yǒng 情 qíng 。 。
底 dǐ 用 yòng 飘 piāo 然 rán 轻 qīng 此 cǐ 去 qù , , 未 wèi 妨 fáng 聊 liáo 尔 ěr 听 tīng 流 liú 行 xíng 。 。
年 nián 来 lái 已 yǐ 是 shì 乖 guāi 离 lí 数 shù , , 况 kuàng 复 fù 相 xiāng 逢 féng 俱 jù 老 lǎo 生 shēng 。 。
玉汝行颇遽以诗留之。宋代。赵蕃。云物荒荒苦未晴,客程惨惨易成惊。 家贫纵乏淹留具,意合能忘赋咏情。 底用飘然轻此去,未妨聊尔听流行。 年来已是乖离数,况复相逢俱老生。