登 dēng 高 gāo 山 shān - - 朱 zhū 公 gōng 迁 qiān
云 yún 际 jì 阴 yīn 阴 yīn 隔 gé 树 shù 亭 tíng , , 身 shēn 凭 píng 高 gāo 处 chù 眼 yǎn 双 shuāng 明 míng 。 。
苦 kǔ 无 wú 黄 huáng 菊 jú 供 gōng 人 rén 摘 zhāi , , 只 zhǐ 为 wèi 青 qīng 山 shān 了 le 此 cǐ 行 xíng 。 。
孤 gū 雁 yàn 飞 fēi 来 lái 风 fēng 正 zhèng 急 jí , , 一 yī 溪 xī 流 liú 出 chū 水 shuǐ 尤 yóu 清 qīng 。 。
良 liáng 辰 chén 向 xiàng 复 fù 同 tóng 佳 jiā 友 yǒu , , 不 bù 用 yòng 辞 cí 君 jūn 满 mǎn 酌 zhuó 觥 gōng 。 。
登高山。元代。朱公迁。云际阴阴隔树亭,身凭高处眼双明。 苦无黄菊供人摘,只为青山了此行。 孤雁飞来风正急,一溪流出水尤清。 良辰向复同佳友,不用辞君满酌觥。