登 dēng 新 xīn 甫 fǔ 山 shān 步 bù 韵 yùn - - 李 lǐ 思 sī 孝 xiào
红 hóng 叶 yè 萧 xiāo 萧 xiāo 枫 fēng 树 shù 秋 qiū , , 野 yě 心 xīn 仍 réng 被 bèi 野 yě 云 yún 留 liú 。 。
清 qīng 泉 quán 白 bái 石 shí 聊 liáo 相 xiāng 晤 wù , , 野 yě 草 cǎo 闲 xián 花 huā 任 rèn 自 zì 愁 chóu 。 。
风 fēng 急 jí 宝 bǎo 坊 fāng 松 sōng 籁 lài 响 xiǎng , , 雨 yǔ 残 cán 枯 kū 木 mù 鸟 niǎo 声 shēng 幽 yōu 。 。
仙 xiān 台 tái 芜 wú 没 méi 堪 kān 惆 chóu 怅 chàng , , 甘 gān 露 lù 还 hái 应 yīng 再 zài 降 jiàng 不 bù 。 。
登新甫山步韵。明代。李思孝。红叶萧萧枫树秋,野心仍被野云留。 清泉白石聊相晤,野草闲花任自愁。 风急宝坊松籁响,雨残枯木鸟声幽。 仙台芜没堪惆怅,甘露还应再降不。