登 dēng 云 yún 梯 tī - - 殷 yīn 琮 cóng
碧 bì 落 luò 远 yuǎn 澄 chéng 澄 chéng , , 青 qīng 山 shān 路 lù 可 kě 升 shēng 。 。
身 shēn 轻 qīng 疑 yí 易 yì 踏 tà , , 步 bù 独 dú 觉 jué 难 nán 凭 píng 。 。
逦 lǐ 迤 yí 排 pái 将 jiāng 近 jìn , , 回 huí 翔 xiáng 势 shì 渐 jiàn 登 dēng 。 。
上 shàng 宁 níng 愁 chóu 屈 qū 曲 qǔ , , 高 gāo 更 gēng 喜 xǐ 超 chāo 腾 téng 。 。
江 jiāng 树 shù 遥 yáo 分 fēn 蔼 ǎi , , 山 shān 岚 lán 宛 wǎn 若 ruò 凝 níng 。 。
赤 chì 城 chéng 容 róng 许 xǔ 到 dào , , 敢 gǎn 惮 dàn 百 bǎi 千 qiān 层 céng 。 。
登云梯。唐代。殷琮。碧落远澄澄,青山路可升。 身轻疑易踏,步独觉难凭。 逦迤排将近,回翔势渐登。 上宁愁屈曲,高更喜超腾。 江树遥分蔼,山岚宛若凝。 赤城容许到,敢惮百千层。