初 chū 晴 qíng 许 xǔ 元 yuán 昭 zhāo 招 zhāo 看 kàn 吉 jí 祥 xiáng 寺 sì 梅 méi - - 卓 zhuō 尔 ěr 康 kāng
言 yán 别 bié 长 cháng 干 gàn 久 jiǔ , , 相 xiāng 思 sī 积 jī 雨 yǔ 重 zhòng 。 。
忽 hū 惊 jīng 梅 méi 蕊 ruǐ 发 fā , , 如 rú 与 yǔ 故 gù 人 rén 逢 féng 。 。
入 rù 寺 sì 幽 yōu 香 xiāng 绕 rào , , 方 fāng 春 chūn 冷 lěng 艳 yàn 浓 nóng 。 。
怜 lián 君 jūn 疏 shū 傲 ào 似 shì , , 相 xiāng 对 duì 益 yì 情 qíng 钟 zhōng 。 。
初晴许元昭招看吉祥寺梅。明代。卓尔康。言别长干久,相思积雨重。 忽惊梅蕊发,如与故人逢。 入寺幽香绕,方春冷艳浓。 怜君疏傲似,相对益情钟。