自 zì 鸣 míng 石 shí - - 林 lín 枝 zhī
峨 é 峨 é 南 nán 山 shān 石 shí , , 逗 dòu 影 yǐng 青 qīng 云 yún 连 lián 。 。
时 shí 来 lái 忽 hū 长 cháng 鸣 míng , , 声 shēng 若 ruò 雷 léi 霆 tíng 喧 xuān 。 。
崩 bēng 腾 téng 震 zhèn 林 lín 木 mù , , 隐 yǐn 隐 yǐn 落 luò 寒 hán 泉 quán 。 。
得 dé 非 fēi 天 tiān 鼓 gǔ 坠 zhuì , , 无 wú 乃 nǎi 仙 xiān 乐 lè 悬 xuán 。 。
物 wù 理 lǐ 有 yǒu 如 rú 此 cǐ , , 使 shǐ 我 wǒ 心 xīn 凄 qī 然 rán 。 。
自鸣石。明代。林枝。峨峨南山石,逗影青云连。 时来忽长鸣,声若雷霆喧。 崩腾震林木,隐隐落寒泉。 得非天鼓坠,无乃仙乐悬。 物理有如此,使我心凄然。