岁 suì 暮 mù 官 guān 斋 zhāi 夜 yè 坐 zuò - - 林 lín 文 wén 俊 jùn
拥 yōng 炉 lú 独 dú 坐 zuò 有 yǒu 馀 yú 情 qíng , , 箭 jiàn 漏 lòu 声 shēng 传 chuán 忽 hū 二 èr 更 gēng 。 。
一 yī 树 shù 寒 hán 花 huā 铃 líng 阁 gé 静 jìng , , 半 bàn 庭 tíng 残 cán 雪 xuě 纸 zhǐ 窗 chuāng 明 míng 。 。
赏 shǎng 心 xīn 自 zì 爱 ài 年 nián 芳 fāng 近 jìn , , 回 huí 首 shǒu 翻 fān 怜 lián 世 shì 网 wǎng 撄 yīng 。 。
牢 láo 落 luò 异 yì 乡 xiāng 归 guī 未 wèi 得 dé , , 只 zhǐ 凭 píng 春 chūn 酒 jiǔ 破 pò 愁 chóu 城 chéng 。 。
岁暮官斋夜坐。明代。林文俊。拥炉独坐有馀情,箭漏声传忽二更。 一树寒花铃阁静,半庭残雪纸窗明。 赏心自爱年芳近,回首翻怜世网撄。 牢落异乡归未得,只凭春酒破愁城。