登 dēng 高 gāo 独 dú 秀 xiù - - 徐 xú 拱 gǒng 辰 chén
三 sān 峰 fēng 隔 gé 城 chéng 川 chuān , , 品 pǐn 列 liè 屹 yì 相 xiāng 向 xiàng 。 。
每 měi 当 dāng 风 fēng 日 rì 佳 jiā , , 振 zhèn 衣 yī 绝 jué 顶 dǐng 上 shàng 。 。
凭 píng 高 gāo 散 sàn 烦 fán 襟 jīn , , 遐 xiá 眺 tiào 豁 huō 幽 yōu 赏 shǎng 。 。
林 lín 花 huā 助 zhù 清 qīng 妍 yán , , 山 shān 禽 qín 发 fā 幽 yōu 响 xiǎng 。 。
沉 chén 吟 yín 谐 xié 物 wù 情 qíng , , 览 lǎn 结 jié 极 jí 萧 xiāo 爽 shuǎng 。 。
俯 fǔ 仰 yǎng 遂 suì 吾 wú 乐 lè , , 此 cǐ 意 yì 同 tóng 霄 xiāo 壤 rǎng 。 。
登高独秀。明代。徐拱辰。三峰隔城川,品列屹相向。 每当风日佳,振衣绝顶上。 凭高散烦襟,遐眺豁幽赏。 林花助清妍,山禽发幽响。 沉吟谐物情,览结极萧爽。 俯仰遂吾乐,此意同霄壤。