登 dēng 紫 zǐ 薇 wēi 山 shān - - 徐 xú 元 yuán 春 chūn
危 wēi 峰 fēng 独 dú 上 shàng 有 yǒu 馀 yú 情 qíng , , 苍 cāng 蔼 ǎi 微 wēi 茫 máng 入 rù 望 wàng 生 shēng 。 。
山 shān 势 shì 直 zhí 从 cóng 秦 qín 岭 lǐng 断 duàn , , 溪 xī 流 liú 遥 yáo 接 jiē 越 yuè 江 jiāng 清 qīng 。 。
满 mǎn 林 lín 落 luò 日 rì 啼 tí 玄 xuán 豹 bào , , 几 jǐ 树 shù 新 xīn 声 shēng 变 biàn 早 zǎo 莺 yīng 。 。
咫 zhǐ 尺 chǐ 空 kōng 馀 yú 堪 kān 隐 yǐn 地 dì , , 自 zì 惭 cán 犹 yóu 未 wèi 解 jiě 尘 chén 缨 yīng 。 。
登紫薇山。明代。徐元春。危峰独上有馀情,苍蔼微茫入望生。 山势直从秦岭断,溪流遥接越江清。 满林落日啼玄豹,几树新声变早莺。 咫尺空馀堪隐地,自惭犹未解尘缨。