和 hé 陆 lù 懋 mào 成 chéng 赏 shǎng 花 huā 韵 yùn - - 秦 qín 旭 xù
粉 fěn 容 róng 凝 níng 露 lòu 怯 qiè 春 chūn 寒 hán , , 仿 fǎng 佛 fú 温 wēn 泉 quán 浴 yù 罢 bà 看 kàn 。 。
国 guó 色 sè 尚 shàng 含 hán 当 dāng 日 rì 宠 chǒng , , 人 rén 情 qíng 不 bù 减 jiǎn 去 qù 年 nián 欢 huān 。 。
休 xiū 嗟 jiē 白 bái 发 fà 羞 xiū 明 míng 镜 jìng , , 最 zuì 喜 xǐ 红 hóng 云 yún 压 yā 画 huà 栏 lán 。 。
若 ruò 得 dé 芳 fāng 心 xīn 同 tóng 竹 zhú 石 shí , , 免 miǎn 教 jiào 词 cí 客 kè 怨 yuàn 凋 diāo 残 cán 。 。
和陆懋成赏花韵。明代。秦旭。粉容凝露怯春寒,仿佛温泉浴罢看。 国色尚含当日宠,人情不减去年欢。 休嗟白发羞明镜,最喜红云压画栏。 若得芳心同竹石,免教词客怨凋残。