春 chūn 日 rì 登 dēng 城 chéng 有 yǒu 感 gǎn - - 莘 shēn 野 yě
凭 píng 高 gāo 独 dú 立 lì 午 wǔ 风 fēng 轻 qīng , , 望 wàng 入 rù 平 píng 湖 hú 眼 yǎn 更 gèng 明 míng 。 。
白 bái 鸟 niǎo 影 yǐng 边 biān 阳 yáng 羡 xiàn 树 shù , , 青 qīng 山 shān 堆 duī 外 wài 阖 hé 闾 lǘ 城 chéng 。 。
楼 lóu 台 tái 霁 jì 色 sè 千 qiān 家 jiā 日 rì , , 杨 yáng 柳 liǔ 春 chūn 声 shēng 几 jǐ 处 chù 莺 yīng 。 。
满 mǎn 眼 yǎn 故 gù 人 rén 零 líng 落 luò 尽 jǐn , , 野 yě 花 huā 芳 fāng 草 cǎo 不 bù 胜 shèng 情 qíng 。 。
春日登城有感。明代。莘野。凭高独立午风轻,望入平湖眼更明。 白鸟影边阳羡树,青山堆外阖闾城。 楼台霁色千家日,杨柳春声几处莺。 满眼故人零落尽,野花芳草不胜情。