堤 dī 口 kǒu 夕 xī 阳 yáng - - 盛 shèng 镛 yōng
平 píng 堤 dī 十 shí 里 lǐ 草 cǎo 凄 qī 凄 qī , , 一 yī 抹 mǒ 斜 xié 红 hóng 日 rì 已 yǐ 西 xī 。 。
孤 gū 鹜 wù 去 qù 边 biān 秋 qiū 水 shuǐ 阔 kuò , , 断 duàn 霞 xiá 明 míng 处 chù 暮 mù 山 shān 低 dī 。 。
僧 sēng 归 guī 古 gǔ 寺 sì 钟 zhōng 初 chū 动 dòng , , 樵 qiáo 散 sàn 疏 shū 林 lín 鸟 niǎo 欲 yù 栖 qī 。 。
自 zì 是 shì 望 wàng 中 zhòng 风 fēng 景 jǐng 好 hǎo , , 令 lìng 人 rén 驻 zhù 马 mǎ 漫 màn 留 liú 题 tí 。 。
堤口夕阳。明代。盛镛。平堤十里草凄凄,一抹斜红日已西。 孤鹜去边秋水阔,断霞明处暮山低。 僧归古寺钟初动,樵散疏林鸟欲栖。 自是望中风景好,令人驻马漫留题。