灵 líng 应 yìng 晚 wǎn 归 guī - - 冯 féng 恩 ēn
黄 huáng 叶 yè 寒 hán 芜 wú 一 yī 望 wàng 遐 xiá , , 荒 huāng 丛 cóng 曲 qū 岸 àn 见 jiàn 微 wēi 花 huā 。 。
岩 yán 头 tóu 半 bàn 白 bái 分 fēn 秋 qiū 雨 yǔ , , 水 shuǐ 面 miàn 轻 qīng 红 hóng 逗 dòu 晚 wǎn 霞 xiá 。 。
几 jǐ 片 piàn 落 luò 帆 fān 停 tíng 渚 zhǔ 乱 luàn , , 数 shù 行 xíng 归 guī 雁 yàn 度 dù 溪 xī 斜 xié 。 。
最 zuì 怜 lián 幽 yōu 绝 jué 归 guī 途 tú 趣 qù , , 灯 dēng 火 huǒ 疏 shū 林 lín 傍 bàng 酒 jiǔ 家 jiā 。 。
灵应晚归。明代。冯恩。黄叶寒芜一望遐,荒丛曲岸见微花。 岩头半白分秋雨,水面轻红逗晚霞。 几片落帆停渚乱,数行归雁度溪斜。 最怜幽绝归途趣,灯火疏林傍酒家。