落 luò 花 huā 次 cì 见 jiàn 素 sù 先 xiān 生 shēng 韵 yùn - - 黄 huáng 相 xiāng
风 fēng 飘 piāo 万 wàn 点 diǎn 眼 yǎn 全 quán 惊 jīng , , 晓 xiǎo 日 rì 翻 fān 鸦 yā 人 rén 扫 sǎo 城 chéng 。 。
身 shēn 到 dào 汉 hàn 宫 gōng 轻 qīng 点 diǎn 额 é , , 意 yì 传 chuán 羌 qiāng 笛 dí 久 jiǔ 闻 wén 声 shēng 。 。
可 kě 怜 lián 碧 bì 草 cǎo 还 hái 春 chūn 色 sè , , 却 què 讶 yà 东 dōng 风 fēng 也 yě 世 shì 情 qíng 。 。
历 lì 乱 luàn 阶 jiē 前 qián 平 píng 鸟 niǎo 篆 zhuàn , , 真 zhēn 看 kàn 绿 lǜ 字 zì 锦 jǐn 苔 tái 生 shēng 。 。
落花次见素先生韵。明代。黄相。风飘万点眼全惊,晓日翻鸦人扫城。 身到汉宫轻点额,意传羌笛久闻声。 可怜碧草还春色,却讶东风也世情。 历乱阶前平鸟篆,真看绿字锦苔生。