秋 qiū 暮 mù 寄 jì 怀 huái 孟 mèng 畹 wǎn - - 黄 huáng 淑 shū 德 dé
孤 gū 馆 guǎn 萧 xiāo 条 tiáo 落 luò 叶 yè 红 hóng , , 故 gù 人 rén 遥 yáo 隔 gé 水 shuǐ 云 yún 东 dōng 。 。
追 zhuī 思 sī 往 wǎng 事 shì 浑 hún 如 rú 梦 mèng , , 转 zhuǎn 觉 jué 豪 háo 华 huá 总 zǒng 是 shì 空 kōng 。 。
径 jìng 草 cǎo 乱 luàn 垂 chuí 犹 yóu 带 dài 露 lù , , 庭 tíng 花 huā 渐 jiàn 老 lǎo 不 bù 禁 jīn 风 fēng 。 。
愁 chóu 怀 huái 缕 lǚ 缕 lǚ 凭 píng 谁 shuí 诉 sù , , 闲 xián 倚 yǐ 阑 lán 干 gān 数 shù 断 duàn 鸿 hóng 。 。
秋暮寄怀孟畹。明代。黄淑德。孤馆萧条落叶红,故人遥隔水云东。 追思往事浑如梦,转觉豪华总是空。 径草乱垂犹带露,庭花渐老不禁风。 愁怀缕缕凭谁诉,闲倚阑干数断鸿。