登 dēng 清 qīng 源 yuán 次 cì 马 mǎ 太 tài 守 shǒu 韵 yùn - - 蔡 cài 清 qīng
行 xíng 行 xíng 行 xíng 上 shàng 北 běi 山 shān 巅 diān , , 始 shǐ 信 xìn 人 rén 间 jiān 别 bié 有 yǒu 天 tiān 。 。
红 hóng 日 rì 当 dāng 头 tóu 真 zhēn 可 kě 捧 pěng , , 白 bái 云 yún 著 zhe 袖 xiù 似 shì 相 xiāng 牵 qiān 。 。
细 xì 思 sī 田 tián 土 tǔ 千 qiān 般 bān 物 wù , , 何 hé 似 sì 清 qīng 源 yuán 一 yī 滴 dī 泉 quán 。 。
我 wǒ 欲 yù 便 biàn 为 wèi 栖 qī 隐 yǐn 计 jì , , 壮 zhuàng 心 xīn 未 wèi 忍 rěn 负 fù 青 qīng 年 nián 。 。
登清源次马太守韵。明代。蔡清。行行行上北山巅,始信人间别有天。 红日当头真可捧,白云著袖似相牵。 细思田土千般物,何似清源一滴泉。 我欲便为栖隐计,壮心未忍负青年。