过 guò 姚 yáo 定 dìng 之 zhī 园 yuán 亭 tíng 不 bù 遇 yù - - 谢 xiè 廷 tíng 柱 zhù
暮 mù 春 chūn 疲 pí 马 mǎ 踏 tà 苔 tái 痕 hén , , 剥 bāo 啄 zhuó 空 kōng 敲 qiāo 竹 zhú 下 xià 门 mén 。 。
高 gāo 士 shì 亦 yì 知 zhī 嗔 chēn 俗 sú 客 kè , , 尘 chén 踪 zōng 应 yīng 愧 kuì 负 fù 芳 fāng 园 yuán 。 。
偶 ǒu 依 yī 幽 yōu 处 chù 聊 liáo 澄 chéng 虑 lǜ , , 忽 hū 对 duì 残 cán 花 huā 欲 yù 断 duàn 魂 hún 。 。
却 què 忆 yì 春 chūn 风 fēng 红 hóng 紫 zǐ 烂 làn , , 名 míng 亭 tíng 锦 jǐn 瑟 sè 倒 dào 金 jīn 樽 zūn 。 。
过姚定之园亭不遇。明代。谢廷柱。暮春疲马踏苔痕,剥啄空敲竹下门。 高士亦知嗔俗客,尘踪应愧负芳园。 偶依幽处聊澄虑,忽对残花欲断魂。 却忆春风红紫烂,名亭锦瑟倒金樽。