秋 qiū 日 rì 寄 jì 华 huá 阳 yáng 山 shān 人 rén - - 高 gāo 蟾 chán
云 yún 木 mù 送 sòng 秋 qiū 何 hé 草 cǎo 草 cǎo , , 风 fēng 波 bō 凝 níng 冷 lěng 太 tài 星 xīng 星 xīng 。 。
银 yín 鞍 ān 公 gōng 子 zǐ 魂 hún 俱 jù 断 duàn , , 玉 yù 弩 nǔ 将 jiāng 军 jūn 涕 tì 自 zì 零 líng 。 。
茅 máo 洞 dòng 白 bái 龙 lóng 和 hé 雨 yǔ 看 kàn , , 荆 jīng 溪 xī 黄 huáng 鹄 gǔ 带 dài 霜 shuāng 听 tīng 。 。
人 rén 间 jiān 不 bú 见 jiàn 清 qīng 凉 liáng 事 shì , , 犹 yóu 向 xiàng 溪 xī 翁 wēng 乞 qǐ 画 huà 屏 píng 。 。
秋日寄华阳山人。唐代。高蟾。云木送秋何草草,风波凝冷太星星。 银鞍公子魂俱断,玉弩将军涕自零。 茅洞白龙和雨看,荆溪黄鹄带霜听。 人间不见清凉事,犹向溪翁乞画屏。