泉 quán 石 shí - - 顾 gù 应 yīng 祥 xiáng
野 yě 人 rén 不 bù 作 zuò 繁 fán 华 huá 梦 mèng , , 只 zhǐ 爱 ài 山 shān 间 jiān 泉 quán 石 shí 清 qīng 。 。
扫 sǎo 处 chù 乱 luàn 云 yún 黏 nián 帚 zhǒu 重 zhòng , , 汲 jí 来 lái 新 xīn 月 yuè 注 zhù 壶 hú 明 míng 。 。
卧 wò 听 tīng 漱 shù 月 yuè 醒 xǐng 尘 chén 耳 ěr , , 坐 zuò 拂 fú 苍 cāng 苔 tái 解 jiě 宿 sù 酲 chéng 。 。
莫 mò 道 dào 膏 gāo 肓 huāng 已 yǐ 成 chéng 癖 pǐ , , 此 cǐ 中 zhōng 幽 yōu 趣 qù 有 yǒu 谁 shuí 争 zhēng 。 。
泉石。明代。顾应祥。野人不作繁华梦,只爱山间泉石清。 扫处乱云黏帚重,汲来新月注壶明。 卧听漱月醒尘耳,坐拂苍苔解宿酲。 莫道膏肓已成癖,此中幽趣有谁争。