白 bái 桃 táo 花 huā 次 cì 乾 gān 斋 zhāi 侍 shì 读 dú 韵 yùn - - 王 wáng 丹 dān 林 lín
相 xiāng 逢 féng 不 bù 信 xìn 武 wǔ 陵 líng 村 cūn , , 合 hé 是 shì 孤 gū 峰 fēng 旧 jiù 托 tuō 根 gēn 。 。
流 liú 水 shuǐ 有 yǒu 情 qíng 空 kōng 蘸 zhàn 影 yǐng , , 春 chūn 风 fēng 无 wú 色 sè 最 zuì 销 xiāo 魂 hún 。 。
开 kāi 当 dāng 玉 yù 洞 dòng 难 nán 知 zhī 路 lù , , 吹 chuī 落 luò 银 yín 墙 qiáng 不 bú 见 jiàn 痕 hén 。 。
多 duō 恐 kǒng 赚 zhuàn 他 tā 双 shuāng 舞 wǔ 燕 yàn , , 误 wù 猜 cāi 梨 lí 院 yuàn 绕 rào 重 zhòng 门 mén 。 。
白桃花次乾斋侍读韵。清代。王丹林。相逢不信武陵村,合是孤峰旧托根。 流水有情空蘸影,春风无色最销魂。 开当玉洞难知路,吹落银墙不见痕。 多恐赚他双舞燕,误猜梨院绕重门。