七 qī 松 sōng 亭 tíng - - 张 zhāng 乔 qiáo
七 qī 松 sōng 亭 tíng 上 shàng 望 wàng 秦 qín 川 chuān , , 高 gāo 鸟 niǎo 闲 xián 云 yún 满 mǎn 目 mù 前 qián 。 。
已 yǐ 比 bǐ 子 zǐ 真 zhēn 耕 gēng 谷 gǔ 口 kǒu , , 岂 qǐ 同 tóng 陶 táo 令 lìng 卧 wò 江 jiāng 边 biān 。 。
临 lín 崖 yá 把 bǎ 卷 juǎn 惊 jīng 回 huí 烧 shāo , , 扫 sǎo 石 shí 留 liú 僧 sēng 听 tīng 远 yuǎn 泉 quán 。 。
明 míng 月 yuè 影 yǐng 中 zhōng 宫 gōng 漏 lòu 近 jìn , , 佩 pèi 声 shēng 应 yīng 宿 sù 使 shǐ 朝 cháo 天 tiān 。 。
七松亭。唐代。张乔。七松亭上望秦川,高鸟闲云满目前。 已比子真耕谷口,岂同陶令卧江边。 临崖把卷惊回烧,扫石留僧听远泉。 明月影中宫漏近,佩声应宿使朝天。