落 luò 花 huā 诗 shī 叠 dié 旧 jiù 作 zuò 落 luò 叶 yè 诗 shī 韵 yùn 其 qí 一 yī - - 弘 hóng 历 lì
底 dǐ 从 cóng 天 tiān 女 nǚ 问 wèn 因 yīn 由 yóu , , 结 jié 习 xí 消 xiāo 完 wán 自 zì 不 bù 留 liú 。 。
博 bó 得 de 裳 shang 裳 shang 欺 qī 暖 nuǎn 日 rì , , 应 yīng 教 jiào 瑟 sè 瑟 sè 托 tuō 寒 hán 流 liú 。 。
锦 jǐn 丛 cóng 一 yī 散 sàn 难 nán 重 chóng 聚 jù , , 华 huá 海 hǎi 皆 jiē 春 chūn 有 yǒu 独 dú 秋 qiū 。 。
落 luò 叶 yè 拈 niān 题 tí 刚 gāng 转 zhuǎn 瞬 shùn , , 推 tuī 敲 qiāo 聊 liáo 复 fù 畔 pàn 牢 láo 愁 chóu 。 。
落花诗叠旧作落叶诗韵 其一。清代。弘历。底从天女问因由,结习消完自不留。 博得裳裳欺暖日,应教瑟瑟托寒流。 锦丛一散难重聚,华海皆春有独秋。 落叶拈题刚转瞬,推敲聊复畔牢愁。