哭 kū 石 shí 甫 fǔ 叔 shū - - 秦 qín 廷 tíng 璧 bì
玉 yù 楼 lóu 赴 fù 召 zhào 太 tài 匆 cōng 匆 cōng , , 一 yī 线 xiàn 难 nán 延 yán 恨 hèn 未 wèi 穷 qióng 。 。
好 hǎo 月 yuè 不 bù 圆 yuán 成 chéng 谶 chèn 语 yǔ , , 微 wēi 云 yún 共 gòng 话 huà 想 xiǎng 清 qīng 风 fēng 。 。
于 yú 今 jīn 弥 mí 觉 jué 多 duō 情 qíng 苦 kǔ , , 此 cǐ 后 hòu 愈 yù 知 zhī 世 shì 事 shì 空 kōng 。 。
苦 kǔ 海 hǎi 无 wú 边 biān 欣 xīn 解 jiě 脱 tuō , , 劝 quàn 君 jūn 莫 mò 再 zài 忆 yì 寰 huán 中 zhōng 。 。
哭石甫叔。清代。秦廷璧。玉楼赴召太匆匆,一线难延恨未穷。 好月不圆成谶语,微云共话想清风。 于今弥觉多情苦,此后愈知世事空。 苦海无边欣解脱,劝君莫再忆寰中。