送 sòng 天 tiān 然 rán 和 hé 尚 shàng 还 huán 丹 dān 霞 xiá - - 通 tōng 复 fù
出 chū 山 shān 又 yòu 见 jiàn 还 hái 山 shān 日 rì , , 两 liǎng 地 dì 千 qiān 江 jiāng 一 yī 月 yuè 身 shēn 。 。
热 rè 喝 hē 雷 léi 惊 jīng 聋 lóng 耳 ěr 客 kè , , 苦 kǔ 言 yán 药 yào 尽 jǐn 死 sǐ 心 xīn 人 rén 。 。
直 zhí 提 tí 倒 dào 岳 yuè 倾 qīng 湫 jiǎo 句 jù , , 不 bù 动 dòng 搀 chān 旗 qí 夺 duó 鼓 gǔ 尘 chén 。 。
归 guī 坐 zuò 丹 dān 霞 xiá 最 zuì 高 gāo 顶 dǐng , , 梅 méi 花 huā 开 kāi 遍 biàn 雪 xuě 前 qián 春 chūn 。 。
送天然和尚还丹霞。清代。通复。出山又见还山日,两地千江一月身。 热喝雷惊聋耳客,苦言药尽死心人。 直提倒岳倾湫句,不动搀旗夺鼓尘。 归坐丹霞最高顶,梅花开遍雪前春。