落 luò 花 huā 诗 shī 四 sì 首 shǒu 次 cì 沧 cāng 趣 qù 楼 lóu 均 jūn 其 qí 三 sān - - 黄 huáng 浚 jùn
韶 sháo 华 huá 粉 fěn 碎 suì 更 gèng 虚 xū 空 kōng , , 不 bù 信 xìn 西 xī 南 nán 有 yǒu 好 hǎo 风 fēng 。 。
故 gù 侣 lǚ 欲 yù 寻 xún 衔 xián 石 shí 鸟 niǎo , , 后 hòu 身 shēn 宁 níng 化 huà 缀 zhuì 钗 chāi 虫 chóng 。 。
本 běn 来 lái 斑 bān 竹 zhú 痕 hén 常 cháng 涴 wò , , 未 wèi 必 bì 青 qīng 峰 fēng 曲 qū 遂 suì 终 zhōng 。 。
木 mù 槲 hú 石 shí 榴 liú 并 bìng 零 líng 落 luò , , 素 sù 衣 yī 愁 chóu 绝 jué 柳 liǔ 州 zhōu 翁 wēng 。 。
落花诗四首次沧趣楼均 其三。清代。黄浚。韶华粉碎更虚空,不信西南有好风。 故侣欲寻衔石鸟,后身宁化缀钗虫。 本来斑竹痕常涴,未必青峰曲遂终。 木槲石榴并零落,素衣愁绝柳州翁。