春 chūn 去 qù 也 yě - - 储 chǔ 右 yòu 文 wén
恰 qià 轻 qīng 寒 hán 、 zhà 乍 lí 离 qíng 情 kuàng 况 。 。
初 chū 试 shì 清 qīng 和 hé , , 着 zhuó 意 yì 将 jiāng 他 tā 酿 niàng 。 。
一 yī 朝 zhāo 枝 zhī 上 shàng 杜 dù 鹃 juān 啼 tí , , 麦 mài 雨 yǔ 葵 kuí 风 fēng 春 chūn 又 yòu 往 wǎng 。 。
纵 zòng 有 yǒu 画 huà 屏 píng 难 nán 障 zhàng 。 。
满 mǎn 地 dì 落 luò 红 hóng 谁 shuí 葬 zàng 。 。
已 yǐ 知 zhī 抛 pāo 却 què 惜 xī 花 huā 人 rén , , 无 wú 聊 liáo 只 zhǐ 向 xiàng 东 dōng 风 fēng 想 xiǎng 。 。
春去也。清代。储右文。恰轻寒、乍离情况。 初试清和,着意将他酿。 一朝枝上杜鹃啼,麦雨葵风春又往。 纵有画屏难障。 满地落红谁葬。 已知抛却惜花人,无聊只向东风想。