自 zì 题 tí 小 xiǎo 像 xiàng 集 jí 唐 táng 十 shí 二 èr 首 shǒu 其 qí 九 jiǔ - - 瞿 qú 士 shì 雅 yǎ
倏 shū 然 rán 云 yún 鹤 hè 见 jiàn 高 gāo 情 qíng , , 休 xiū 向 xiàng 津 jīn 头 tóu 问 wèn 去 qù 程 chéng 。 。
碧 bì 水 shuǐ 青 qīng 山 shān 无 wú 限 xiàn 思 sī , , 千 qiān 山 shān 万 wàn 水 shuǐ 不 bù 曾 céng 行 xíng 。 。
每 měi 嗟 jiē 尘 chén 世 shì 长 cháng 多 duō 事 shì , , 拟 nǐ 作 zuò 闲 xián 人 rén 过 guò 此 cǐ 生 shēng 。 。
身 shēn 贱 jiàn 自 zì 惭 cán 贫 pín 骨 gǔ 相 xiāng , , 几 jǐ 人 rén 能 néng 遂 suì 筑 zhù 金 jīn 成 chéng 。 。
自题小像集唐十二首 其九。清代。瞿士雅。倏然云鹤见高情,休向津头问去程。 碧水青山无限思,千山万水不曾行。 每嗟尘世长多事,拟作闲人过此生。 身贱自惭贫骨相,几人能遂筑金成。