河 hé 阴 yīn 望 wàng 河 hé 朔 shuò 感 gǎn 寓 yù 一 yī 首 shǒu - - 宋 sòng 景 jǐng 萧 xiāo
南 nán 来 lái 边 biān 报 bào 日 rì 骎 qīn 骎 qīn , , 思 sī 禹 yǔ 亭 tíng 高 gāo 泪 lèi 满 mǎn 襟 jīn 。 。
野 yě 烧 shāo 为 wèi 谁 shuí 留 liú 白 bái 草 cǎo , , 荒 huāng 城 chéng 空 kōng 自 zì 隔 gé 疏 shū 林 lín 。 。
雁 yàn 声 shēng 不 bù 断 duàn 天 tiān 连 lián 水 shuǐ , , 山 shān 色 sè 无 wú 情 qíng 古 gǔ 又 yòu 今 jīn 。 。
离 lí 合 hé 兴 xīng 亡 wáng 只 zhī 如 rú 此 cǐ , , 往 wǎng 年 nián 争 zhēng 识 shí 少 shǎo 陵 líng 心 xīn 。 。
河阴望河朔感寓一首。金朝。宋景萧。南来边报日骎骎,思禹亭高泪满襟。 野烧为谁留白草,荒城空自隔疏林。 雁声不断天连水,山色无情古又今。 离合兴亡只如此,往年争识少陵心。