燕 yàn 归 guī 梁 liáng 书 shū 水 shuǐ 仙 xiān 扇 shàn - - 吴 wú 文 wén 英 yīng
白 bái 玉 yù 搔 sāo 头 tóu 坠 zhuì 髻 jì 松 sōng 。 。 怯 qiè 冷 lěng 翠 cuì 裙 qún 重 zhòng 。 。 当 dāng 时 shí 离 lí 佩 pèi 解 jiě 丁 dīng 东 dōng 。 。 澹 dàn 云 yún 低 dī 、 mù 暮 jiāng 江 kōng 空 。 。
青 qīng 丝 sī 结 jié 带 dài 鸳 yuān 鸯 yāng 盏 zhǎn , , 岁 suì 华 huá 晚 wǎn 、 yòu 又 xiāng 相 féng 逢 lǜ 。 。 绿 chén 尘 xiāng 湘 shuǐ 水 bì 避 chūn 春 fēng 风 bù 。 。 步 guī 归 lái 来 yuè 、 gōng 月 zhōng 宫 中 。 。
燕归梁书水仙扇。宋代。吴文英。白玉搔头坠髻松。怯冷翠裙重。当时离佩解丁东。澹云低、暮江空。 青丝结带鸳鸯盏,岁华晚、又相逢。绿尘湘水避春风。步归来、月宫中。